“Thím tư, chú tư ăn nói vụng về, không biết nói lời dễ nghe.” Diêu đại thiếu che giấu lương tâm nói xấu chú tư của mình, sau đó lại dỗ dành Tô Như Quân: “Nhưng lòng đàn ông Diêu gia từ trước tới nay luôn rất kiên định. Ông nói, ông nhận thím làm con dâu, nhận Tô Ảnh làm cháu gái. Cha cháu cũng nói, ông ấy nhận thím làm em gái, nhận Tô Ảnh làm cháu gái. Cháu thân là con trai trưởng Diêu gia, cũng muốn bày tỏ thái độ với thím, cháu nhận thím làm thím tư, nhận Tô Ảnh làm em gái!”
Diêu nhị thiếu tiếp tục nói: “Chỉ cần thím gật đầu, chúng cháu liền có thể làm chỗ dựa cho Tô Ảnh. Để Hướng gia không còn lời nào để nói! Còn nữa, nhìn Tiểu Ảnh và Phó Thịnh như đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào hạnh phúc, chia rẽ bọn họ đối với em gái quả là đả kích rất lớn. Người làm anh như cháu không đành lòng. Nói cho cùng, cháu phải che chở cho em gái cả một đời chu toàn.”
Tô Như Quân tức giận nhìn Diêu Nhữ Bồi mong chờ ngồi bên cạnh, nói: “Anh nói được hai câu rồi nhường hai đứa bé này thay anh nói chuyện sao!”
Diêu Nhữ Bồi vô tội trả lời: “Đừng nói là hai câu, anh nói mười câu, một trăm câu, một ngàn câu một vạn câu đều được. Như Quân, không phải anh sốt ruột, dù anh rất muốn cưới về nhà. Trước mắt, hôn sự Tô Ảnh gần trong gang tấc. Anh giúp em xử lý chuyện Tô gia trước, sau đó chúng ta kết hôn, quang minh chính đại cho con gái chúng ta một thân phận, em thấy sao?”
Mặt Tô Như Quân bắt đầu nóng bừng, cúi đầu, giọng nói cực thấp: “A, a, vậy em suy nghĩ lại một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây