Mộc Minh nhanh chóng lái xe đi bệnh viện mười tám, tìm tới Ninh Y Giai, vừa định mở miệng nói chuyện, Ninh Y Giai vừa nhìn thấy Mộc Minh đã lập tức hét lên: “Tại sao là anh? Anh Phó Thịnh đâu? Tại sao anh ấy không đến? Anh cút đi, anh hãy cút ra ngoài, tôi không muốn gặp anh! Tôi muốn gặp anh Phó Thịnh! Tôi phải chết ở đây đúng không? Có phải tôi cũng phải chết ở đây giống chị tôi hay không? Tôi không muốn, tôi không thể chết! Anh Phó Thịnh, anh hãy mau đến cứu em đi!”
Nhân viên y tế bên cạnh vẻ mặt xấu hổ: “Ninh tiểu thư, cô chỉ bị ngộ độc thức ăn, sẽ không chết được đâu.”
“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!” Ninh Y Giai điên cuồng ném đồ đạc trong phòng bệnh xuống đất, dáng vẻ như phát điên, khiến những bệnh nhân khác trong phòng bệnh không chịu nổi quấy nhiễu.
Vẻ mặt của y tá trưởng khó xử nói với Mộc Minh: “Vị tiên sinh này, anh xem... Cô ấy cứ ầm ĩ như này cũng không được. Anh xem anh còn có cách nào khác không? Đầu năm, chúng tôi cũng không muốn gây chuyện, thế nhưng nếu như cô ấy tiếp tục ầm ĩ như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp cưỡng chế, báo cảnh sát xử lý.”
Vẻ mặt của Mộc Minh cũng xấu hổ: “Thật sự vô cùng xin lỗi, tôi sẽ xử lý chuyện này tốt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây