Ông nghĩ ngợi, đứng lên, đi vào thư phòng không lâu rồi đi ra, cầm theo mấy quyển vở, đưa cho Diêu Nhữ Bồi nói: “Tôi làm cha và ông ngoại, lại không có gì cho hai mẹ con. Những gì tôi biết làm, hai mẹ con cũng đã học xong. Cuốn sổ này, là kinh nghiệm và tâm đắc nhiều năm của tôi, có lẽ so ra kém cha tôi khá nhiều, nhưng trong này bao hàm tài liệu mà mấy năm nay tôi sưu tập ở trong nước ngoài nước, có lẽ sẽ có ích để giúp tay nghề của hai mẹ con tiến bộ. Mặt khác, tôi còn ghi chép về đồ gia vị và hương liệu của các nơi trên thế giới, tất cả đều có ở trong đây.”
“Món ăn của Tô gia tinh túy ở chỗ gia vị. Mà gia vị có hàng ngàn hàng vạn, mỗi một hình thức phối hợp, đều sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau. Ví dụ như các loại xì dầu, dấm, muối, đều được giảng giải kĩ càng. Một số món ăn, chỉ có thể dùng loại đồ gia vị nhất định, nếu dùng sai, hương vị sẽ sai lệch quá nhiều. Những cuốn sổ này của tôi, có lẽ có thể mang đến cho bọn họ những suy nghĩ và thể nghiệm.” Tô Chân lưu luyến không rời vuốt ve cuốn sổ của mình: “Tôi đã già, những vật này cũng phải truyền cho thế hệ tiếp theo. Văn hóa ẩm thực là thế giới của Tô gia chúng tôi. Hi vọng anh có thể giao bọn họ, để bọn họ tiếp tục kế thừa.”
“Tôi đã hiểu rồi.” Diêu Nhữ Bồi trịnh trọng nhận lấy những cuốn sổ này.
Trên đây là tất cả tâm huyết và thành quả của Tô Chân, gắn liền với bản thân của ông ấy.
Bây giờ ông ấy giao những thứ này cho Tô Như Quân và Tô Ảnh, đã đủ nói rõ tất cả vấn đề.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây