“Gương mặt của cô ta rất giống một người.” Ngu Đình Huyên hàm súc: “Thế nhân đều nói Phó tổng bạc tình, chưa bao giờ cho danh môn khuê tú mặt mũi. Tôi lại nói, Phó tổng thật là chung tình, nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ mãi không quên.”
Sắc mặt Phó Thịnh trầm xuống, anh đẩy ghế dựa ra xoay người rời đi!
Ngu Đình Huyên cũng không ngăn trở Phó Thịnh rời đi, chỉ nhìn bóng dáng của anh, cao giọng nói: “Phó tổng,t ôi biết anh không thích nghe những lời này. Nhưng mà cô ta đã đi rồi! Anh không thể vẫn luôn sống ở bên trong hồi ức! Sớm muộn gì anh đều phải kết hôn, thân là trưởng tôn Phó gia, anh phải gánh vác trọng trách duy trì hậu đại! Tôi cũng là người thừa kế duy nhất của Ngu gia, tôi cũng có trách nhiệm duy trì hương khói. Nếu chúng ta có chung trách nhiệm vì sao không thể hợp tác một phen đây?”
Phó Thịnh dừng bước chân, ngay sau đó tiếp tục rời đi, để lại thanh âm vô cùng khí phách truyền tới: “Tôi đã nói rồi, không ai có thể thao tác hôn nhân của tôi, cha mẹ tôi cũng không được. Ngu tổng, cáo từ!”
“Anh!...” Ngu Đình Huyên tức giận hung hăng đặt cái ly ở trên bàn, thở phì phò từng ngụm, từng ngụm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây