Vào phòng, Tô Như Quân cuống quýt đẩy Diêu Nhữ Bồi ra, không ngờ lại bị ông ngang ngược ôm vào ngực, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Em tìm cha dượng cho Tô Ảnh, có hỏi ý anh chưa?”
Tô Như Quân chỉ một lòng tìm cách thoát khỏi vòm ngực ai đó, ngọ nguậy một hồi cũng không có ích gì, bà kiệt sức đứng im, nghiến răng nói: “Tô Ảnh là tôi sinh, tôi nuôi! Ông làm được cái gì? Ông dựa vào cái gì đòi cướp con gái với tôi? Tôi bây giờ là người tự do, muốn gả cho ai thì gả, không mượn ông nhúng tay vào! Giống vậy, ông yêu ai thì yêu, ông muốn ngọt ngào với hồng nhan tri kỷ nào thì tìm người nấy, tôi không can thiệp!”
“Anh xưa nay không có hồng nhan tri kỉ nào hết! Trước kia không có! Bây giờ không có, tương lai cũng không! Trừ em ra, anh không cần ai cả!” Diêu Nhữ Bồi ngang ngược ấn Tô Như Quân vào ngực mình, ý thức được tư thế thân mật khăng khít của hai người, mặt Tô Như Quân từ từ đỏ bừng.
“Có chuyện thì nói, táy máy tay chân có ý gì?” Tô Như Quân nóng nảy, không ngừng nện vào ngực Diêu Nhữ Bồi.
Diêu Nhữ Bồi để bà đánh thỏa thích, chỉ cần có thể trút giận, muốn đánh ông thế nào cũng được!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây