“Anh rể nhìn xem, mặc dù vừa rồi em không cẩn thận đụng vào Tô Ảnh, Tô Ảnh đã đánh trở lại rồi, với lại Diêu Dật cũng đã trút giận cho cô ta!” Ninh Y Giai chỉ vào mặt mình nói: “Em biết anh rể thiên vị Tô Ảnh, trong lòng em rất ủy khuất, thế nhưng em chẳng thể nói được gì. Ai bảo em không có nhà mẹ đẻ chứ? Năm đó, em vừa sinh ra cha mẹ đã không còn, em và chị hơn kém nhau một tuổi, bị họ hàng chia ra ôm đi nuôi nấng. Bây giờ, đến cả một người họ hàng đứng đắn cũng không có, chúng em rất ủy khuất, thế nhưng em có thể nói với ai? Mặc dù Tô Ảnh cũng xuất thân từ tầng lớp bình dân, nhưng cô ta có mẹ ruột, có cha ruột, có nhiều anh trai cưng chiều yêu thương, còn có anh rể cưng chiều. Em có thể nói được gì?”
Nghe thấy Ninh Y Giai nói vậy, quả nhiên sắc mặt của Phó Thịnh dần hòa hoãn hơn.
“Nếu em đã hiểu hết, tại sao còn muốn chọc cô ấy?” Phó Thịnh thở dài nói: “Em đứng lên ngồi vào ghế nói chuyện đi, ngồi trên đất thế này còn ra thể thống gì?”
Lúc này Ninh Y Giai mới chật vật đứng lên, thận trọng ngồi ở trên ghế sa lon, ủy khuất nói: “Em chọc cô ta bao giờ? Em chỉ lo lắng cho các anh sẽ nảy sinh hiềm khích vì chuyện của chị, nên mới suy nghĩ thay anh rể, giải thích với cô ta mấy câu.”
“Tô Ảnh tự mình tới đây, rõ ràng là cô ta đã tức giận. Em không muốn để các anh gây gổ cãi nhau rồi tổn thương hòa khí, nên mới nói những lời đó với Tô Ảnh. Nào ngờ, Tô Ảnh nóng tính đến vậy, vừa thấy em nhắc tới chị, cô ta đã nổi giận với em.” Ninh Y Giai bụm mặt, ủy khuất lau nước mắt: “Đều là do em gọi anh là anh rể, nên cô ta mới tức giận! Nhưng anh vốn là anh rể của em! Em có thể nói gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây