Tô Ảnh ôm chặc lấy hông của Diêu Dật, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống, nhanh chóng thấm ướt mảng áo trước ngực của Diêu Dật.
Cảm thụ hơi thở xa lạ, và nước mắt nóng bỏng.
Diêu Dật chưa từng tiếp xúc với phụ nữ ở khoảng cách gần như thế này, đầu tiên là cơ thể anh ta cứng đờ ra, sau đó từ từ thả lỏng.
Anh ta vỗ nhè nhẹ lên lưng của Tô Ảnh, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh ở nghĩa trang năm đó, cô bé có nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời vậy, còn đưa bánh bao nóng hổi cho anh ta.
Quả nhiên, ngoại trừ Tô Ảnh ra, không có người phụ nữ nào có thể lưu lại ánh sáng trong trí nhớ của anh ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây