Diêu Nhị thiếu giơ tay lên xoa đầu của Tô Ảnh: “Em đừng tự ủy khuất mình. “
Tô Ảnh miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Anh đừng nói vậy, em không cảm thấy mình bị ủy khuất đâu.”
Mẫn Chỉ dãn mặt ra nói: “Đúng là… Nói không chừng đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải nghĩ quá nhiều. Phó Thịnh không nói cho cậu biết, có lẽ cũng là do sợ cậu suy nghĩ nhiều. Coi như là bái tế ân nhân cứu mạng của mình.”
Mẫn Chỉ vừa nói vừa khẽ đụng vào người Ngu Đình Huyên, Ngu Đình Huyên lập tức phụ họa theo: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Năm đó lúc Ninh Y Lan chết vì Phó Thịnh, bọn họ mới bao nhiêu tuổi? Trẻ con mười bảy mười tám tuổi thì biết cái gì? Được rồi, được rồi, chuyện không có vấn đề gì lớn cả.”
Tô Ảnh nghe thấy Mẫn Chỉ và Ngu Đình Huyên nói vậy, nặng nề gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây