“Vậy em không có suy nghĩ gì khác à?” Phó Thịnh mỉm cười nhìn cô, giơ tay lên nhéo gò má của Tô Ảnh, cảm giác mềm mại như nước, thật tốt.
Vợ của anh, hoàn mỹ như vậy đấy.
Tô Ảnh thở dài, giơ tay lên đánh rơi chiếc móng vuốt không an phận của Phó Thịnh, nói: “Em có thể có ý kiến gì? Bên nhà ngoại chẳng liên quan gì đến em, không có tình cảm cũng không có thù hận. Sự tồn tại của Tô gia chỉ à một chấp niệm của mẹ em mà thôi.”
“Vậy Diêu gia thì sao?” Phó Thịnh hỏi tiếp: “Diêu gia có quan hệ trực tiếp đến em đấy.”
Tô Ảnh suy nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không có quan hệ gì. Không có Diêu gia không có cha, em và mẹ vẫn sống rất tốt. Bây giờ đột nhiên thêm một người nhà thêm một thêm một đại gia đình lớn, cảm giác cũng không có gì khác cả. Có lẽ là do từ nhỏ em đã lớn lên trong sự vắng lặng, tự nhiên trái tim sẽ lạnh hơn người bình thường.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây