Trong tiếng cười mang theo cưng chiều, Tô Ảnh nghe mà lửa giận trong lòng càng cháy mạnh hơn.
Vất vả lắm mới đến biệt viện Gia Thịnh, Tô Ảnh vừa bảo Lâm quản gia thu dọn phòng để đồ của mình, đã thấy Ninh Y Giai như vào chỗ không người, đi thẳng vào phòng Phó Thịnh.
“Em đã lớn như vậy rồi, sao không biết kiêng nể chút nào vậy? Đây là phòng của anh và chị dâu em, không phải nơi em có thể tùy tiện ra vào.” Phó Thịnh nhìn thấy Ninh Y Giai muốn vào phòng của mình, đáy mắt lập tức hiện lên một tia không đồng ý.
Ánh mắt của Ninh Y Giai lóe lên, lập tức dùng ánh mắt vô tội nhìn Tô Ảnh: “Cô Tô, cô sẽ không để ý chứ? Tôi chỉ muốn hiểu hơn về anh tôi thôi. Ở trong lòng tôi, anh Phó Thịnh chính là người thân của tôi. Vào phòng của người thân, không có vấn đề gì chứ?”
Tô Ảnh vừa muốn mở miệng, Ninh Y Giai lập tức nước mắt rưng rưng nhìn Phó Thịnh, nói: “Em biết em không nên trở về, em trở về, chỉ khiến người ta ghét thôi! Được rồi, em không nên ở biệt viện Gia Thịnh thì hơn, em nên dọn ra ngoài ở! Em không thể vì tình anh em của mình mà làm tổn thương tình cảm của hai người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây