Phó Thịnh ý vị thâm trường cười một tiếng, trong nháy mắt trong mắt đại thiếu Diêu gia đã hiểu ra, vô cùng hài lòng đối với sự biết điều của Phó Thịnh.
Có Phó Thịnh nhắc nhở, đại thiếu Diêu gia cũng đã biết làm như thế nào để dỗ Tô Ảnh.
“Vậy thì được, tôi sẽ không giữ anh lại nữa.” đại thiếu Diêu gia đứng lên, nói: “Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ gọi tôi một tiếng anh vợ!”
“Tôi cũng ngóng trông ngày đó.” Phó Thịnh và Diêu gia đại thiếu nhìn nhau cười một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ảnh đã sớm thu dọn xong, chuẩn bị đi theo lão nguyên soái Phó gia rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây