Diêu tứ gia vừa muốn nói chuyện, Tô Như Quân lập tức nói thêm: “Hãy nghe tôi nói hết! Về phần tôi và ông, ông cũng không cần chịu trách nhiệm. Giống như ông đã nói, năm đó ông và tôi đều không may, bị đám người mưu hại, trời đất đưa đẩy mới có Tô Ảnh. Giữa tôi và ông cho tới bây giờ đều chưa từng có tình cảm, tình một đêm không tính được cái gì. Cho nên, sau này ông không cần tới tìm tôi. Tôi sống một mình rất tốt, cũng không muốn kết thúc cuộc sống độc thân. Tôi có con gái chăm sóc, tương lai già rồi cũng sẽ không quá kém.”
“Sau này ông cũng đừng tặng đồ cho tôi. Tôi không chịu đựng nổi. Tôi biết, tứ gia Diêu gia thân phận tôn quý, không biết bao nhiêu phụ nữ nhìn chằm chằm vị trí tứ phu nhân Diêu gia, tôi không cần, cũng sẽ không cản đường người khác. Nếu như Diêu tứ gia đồng ý nể tình con gái, xin hãy cho tôi yên tĩnh, sau này xin đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Tô Như Quân tỉnh táo nói: “Ôngđối tốt với con gái bao nhiêu, tôi sẽ không hỏi. Nhưng nếu như ôg làm tổn thương Tiểu Ảnh, tôi sẽ không tha thứ cho ông!”
Lòng Diêu tứ gia trong nháy mắt chìm xuống đáy vực.
Tình huống ông lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
“Nếu như ông không có chuyện gì khác, Diêu tứ gia, mời ông trở về đi.” Tô Như Quân ra lệnh đuổi khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây