Diêu Tứ gia không phủ nhận điểm này, gật đầu nói: “Đúng thế. Con gái của anh, dĩ nhiên là phải nhận về. Như Quân, anh có thể hiểu được tâm tình của em, anh cũng có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Ảnh bây giờ. Em và con bé, ở một số phương diện, thật sự rất giống nhau!”
Cơ thể Tô Như Quân đột nhiên cứng đờ, lập tức cười khổ, nói: “Đúng vậy, sao mẹ con chúng tôi lại số khổ như vậy? Tôi chào đời, đối với Tô gia mà nói, là một sự sỉ nhục. Tôi vừa được sinh ra, đã bị mẹ đẻ vứt bỏ, nếu như không nhờ có cụ, tôi đã không còn trên thế giới này. Từ nhỏ đến lớn tôi không có cha mẹ, vất vả trưởng thành. Không ngờ con gái tôi cũng nối gót theo tôi, từ nhỏ đến lớn con bé luôn an ủi tôi, không có cha cũng không sao, thế nhưng tôi biết rõ hơn ai khác, trong lòng Tiểu Ảnh khổ cỡ nào! Tôi rất hận các người!”
“Lúc tôi còn nhỏ, không ai để ý đến sự sống chết của tôi. Chờ tôi trưởng thành, người của Tô gia muốn đến hái quả! Lúc Tô Ảnh còn nhỏ, không ai bảo vệ, luôn bị người bắt nạt. Vất vả lắm mới trưởng thành, Diêu gia lại muốn tới hái quả! Mẹ con chúng tôi nợ ai? Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy!” Tô Như Quân khàn cả giọng khóc nói: “Bởi vì chúng tôi không được mong đợi, cho nên chúng tôi phải bị đối xử như thế sao?”
Vẻ mặt của Diêu Tứ gia áy náy: “Đúng, đây là lỗi của anh. Anh nhận sai! Cho nên lần này anh đến là để nhận sai với em. Bất kể Tô Ảnh có nhận người cha là anh hay không, ở trong tim anh, ở trong mắt Diêu gia, Tô Ảnh mãi mãi là đứa bé của Diêu gia, mãi mãi sẽ có được sự che chở của Diêu gia! Chỉ cần em không hé miệng, chỉ cần Tô Ảnh không muốn trở về Diêu gia, Diêu Nhữ Bồi anh sẽ đặt lời ở đây, không ai dám ép con gái làm bất cứ chuyện gì! Nếu như Diêu gia dám buộc Tô Ảnh về Diêu gia, Diêu Nhữ Bồi anh sẽ thật sự rời khỏi Diêu gia!”
Tô Như Quân không ngờ Diêu Tứ gia lại nói như vậy, lệ còn vương trên mặt, tiếng khóc dừng bặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây