“Tộc huấn này luôn được truyền thừa ngàn năm, từ đầu đến cuối không thay đổi. Về sau, quân Thanh xâm nhập vào, Diêu gia ở ẩn. Nếu như không phải hỏa lực chấn động cửa Thanh triều, chỉ sợ Diêu gia vẫn sẽ cuộn mình ở trong quốc gia này. Cuối triều Thanh, Diêu gia tìm được cơ hội, nhân cơ hội ra nước ngoài, chuyển dời phần lớn vốn liếng của Diêu gia ra nước ngoài. Làm như thế, cũng là bất đắc dĩ. Chiến loạn liên tiếp, dân chúng lầm than, thế gia không muốn đếm xỉa đến cũng rất khó. Vì bảo vệ căn cơ của Diêu gia, thế là phân làm hai phần là Diêu gia ngoài nước và Diêu gia trong nước.”
“Diêu gia trong nước tích cực kháng địch, tan hết gia tài, ủng hộ kháng chiến. Diêu gia ở nước ngoài cắm rễ ở những quốc gia khác, tranh giành rất nhiều lợi ích, duy trì tiền bạc của cải của Diêu gia.”
Tô Ảnh nghe vậy, suy nghĩ sâu xa, không nhịn được mở miệng nói: “Khó trách người khác nói Diêu gia là gia đình nhân nghĩa.”
“Đúng vậy. Chi nhánh của Diêu gia trong nước, do một tay cha của ông gây dựng lên. Ông bán tất cả gia sản thành tiền, đổi thành vũ khí và quân đội, dẫn đầu bọn họ phấn đấu nơi biên giới. Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng nỗ lực của Diêu gia cũng có sự báo đáp.”
“Sau khi giải phóng, cha của ông hi sinh, anh cả cũng hi sinh, em trai nhỏ tuổi cũng hi sinh, chị em gái cũng hi sinh. Chỉ còn lại có một mình ông, chống đỡ Diêu gia trong nước.” âm thanh của ông cụ Diêu gia có phần run run, Tô Ảnh nghe mà đáy lòng khó chịu khó hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây