Ngu Đình Huyên cũng không khách khí, mở hộp bánh ngọt trên bàn ra ăn: “Ừm, ngon, ngon, tay nghề của dì càng ngày càng tốt!”
Mẫn Chỉ nhìn Tô Ảnh nói: “Được rồi, cậu cũng đừng khuyên. Đình Huyên đã khuyên một ngày, có lẽ cậu cũng không nói được thêm điều gì mới mẻ đâu.”
Tô Ảnh thoải mái thừa nhận: “Đương nhiên, Đình Huyên đã không còn gì để nói thì mình cũng chẳng biết nói gì. Cậu ấy há miệng giỏi hơn mình nhiều.”
Ngu Đình Huyên trợn trắng mắt: “Cũng chỉ có cậu mới dám nói mình như vậy.”
Lấy tính cách nóng nảy của Ngu Đình Huyên, có ai dám chỉ trích? Cũng chỉ có Tô Ảnh nói cô ấy mới không tức giận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây