Diêu Dật cười khẽ: “Muốn chết? chỉ sợ phải làm cô thất vọng rồi, đã rơi vào tay của tôi, chết mới là nguyện vọng xa xỉ nhất.”
Diêu Dật nói xong xoay người rời đi, bấm gọi điện thoại: “Phó Thịnh, cậu cũng đủ giảo hoạt.”
Đầu điện thoại bên kia, Phó Thịnh cười khẽ: “Anh Tư sao lại nói như vậy chứ?”
Diêu Dật móc bật lửa ra châm thuốc, phun ra một vòng khói mới nói: “Ngón tay của cậu vĩnh viễn sạch sẽ, nhưng kẻ địch của cậu lại luôn chết oan uổng. Không ai có thể bắt được một chút vết nhơ của cậu. Nhưng mà cậu tặng cho Diêu gia một phần lễ lớn như vậy, Diêu gia tự nhiên sẽ ghi nhớ. Nói đi, Điền Mỹ Hòa có giá trị lợi dụng với cậu hay không?”
Ý tại ngôn ngoại chính lả nếu cậu không cần con chó hoang này nữa thì Diêu Dật này sẽ xử lý luôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây