Ngu Đình Huyên mới không tin lý do thoái thác này, cô vươn tay nhéo má Diêu Tử An: “Cái gì mà gọi là mùi hương giống nhau hả? Vậy có phải trên người dì Ngu cũng có mùi hương này hay không?”
Diêu Tử An nhìn Ngu Đình Huyên lại nhìn Diêu nhị thiếu, nghĩ nghĩ, nói: “Nếu dì Ngu gả cho chú hai, lâu dần trên người cũng sẽ có mùi hương này.”
Một câu nói chọc cho Ngu Đình Huyên và Diêu nhị thiếu nháy mắt cảm thấy mất tự nhiên.
Tô Ảnh ngồi ở bên cạnh cũng bật cười thành tiếng.
“Nói gì mà vui vẻ như vậy.” Mẫn Chỉ bưng trà mới pha đi tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây