Điền Thạch Trung ngã dựa vào ghế, cười ha ha lên: “Còn đi hỏi ý kiến luật sư luôn rồi, xem ra là con đã quyết định cố ý bỏ mặc ba. Điền Mỹ Hòa, con đúng là rất giỏi tính toán.”
Điền Mỹ Hòa mặt không đổi sắc nói: “Con thật sự cũng hết cách rồi. Nếu như con có tiền, sao có thể bỏ mặc ba được. Con hiện tại cũng là người ăn nhờ ở đậu, nương nhờ người khác. Diêu gia mặc dù có tiền, nhưng con cũng chỉ là con gái nuôi, trong tay không quyền không thế, cho dù có nhiều tiền hơn cũng không đến được tay con. Con có thể lấy được chừng đó tiền đã là tốt lắm rồi. Hiện tại con chỉ có nhiêu đó tiền, nhiều hơn nữa cũng không có. Con biết ba nghĩ đến số đồ đắt tiền của con. Con cũng không ngại nói cho ba biết, những thứ xa xỉ đó đều là của Diêu gia cho. Chúng đều là những mẫu được sản xuất riêng, nếu cầm chúng đi bán, Diêu gia sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nếu Diêu gia biết con bán đồ của bọn, con không chắc họ vẫn sẽ giữ vẻ mặt ôn hòa đâu. Nếu bị Diêu gia ghét bỏ, đừng nói là mười ngàn, một đồng cũng đừng hòng có được.”
Điền Mỹ Hòa nhẹ giọng: ‘Con biết ý của ba, muốn có nhiều hơn, nhưng con thật sự không có nổi. Năm trăm ngàn đã là giới hạn cuối cùng của con rồi. Nhưng mà, con cũng muốn nhắc nhở ba nột chuyện. Mặc dù ba và Tô Như Quân đã li hôn, nhưng lúc Tô Như Quân dắt theo Tô Ảnh gả cho ba, Tô Ảnh chỉ mới năm tuổi. Ba đối với cô ta có công ơn nuôi dưỡng. Ba có thể ít nhiều gì đòi tiền cô ta. Tô Ảnh bây giờ so với con còn giàu hơn.”
Điền Thạch Trung tâm động một cái.
Lúc bắt gặp Tô Như Quan và Tô Ảnh, ông ta nhạy bén phát hiện, cuộc sống của hai người không kém.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây