.
Ngu Đình Huyên đột nhiên hứng thú: “Chao ôi, lúc hai người đang truyền thụ kĩ thuật, không phải sẽ che giấu bí kíp sao? Sao còn để mình bên cạnh nhìn, không sợ mình đánh cắp bí kíp gia truyền nhà họ Tô hả?”
Tô Ảnh liếc cô một cái: “Xem cậu có bản lĩnh to lớn cỡ nào mà đi ăn trộm. Ngay cả việc cầm dao thái rau đơn giản nhất còn không luyện được. Hơn nữa, bản chất thật sự của ẩm thực Tô gia là cách điều chế gia vị, trừ khi được tự tay chỉ dạy, nếu không sẽ không thể nào nắm được chính xác cách làm ra nó đâu. Cậu rốt cuộc có muốn đi hay không hả?”
“Đi đi đi, phải đi chứ. Nhà mình ai cũng không chịu xóa bỏ cái ý nghĩ trước kia, để mình và Diêu nhị thiếu ở cùng một chỗ với nhau. Mình có bị đánh chết cũng không về nhà cùng mẹ với tên này đâu. Thời điểm cố chấp là phải thật sự cố chấp. Mẹ mình không hiểu có phải dây thần kinh bị nối sai rồi hay không, lại bảo tên cặn bã Diêu nhị thiếu kia không tệ, mình liền ha ha chỗ nào không tệ chứ. Quá sai là đằng khác.”
“Chà, cậu đối với Diêu nhị thiếu thành kiến rộng như biển sâu luôn nha.” Tô Ảnh giễu cợt cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây