Ngu Đình Huyên cười lạnh nói: “Diêu nhị thiếu thật đúng là uy phong nhỉ! Tính kế người khác cũng giỏi, mà vu hãm người khác cũng dễ như trở bàn tay!”
Diêu nhị thiếu: “...”
Ngu Đình Huyên tiếp tục nói: “Năm đó anh tính kế với tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy! Giờ thì hay rồi, anh lại dự định vu hãm bạn của tôi, rốt cuộc tôi và anh có thù oán gì, mà anh muốn sống mái với tôi như thế? Chẳng phải chỉ là một chiếc túi xách thôi sao? Anh tưởng tôi không mua nổi sao? Mà còn phải dùng thủ đoạn vụng về như thế? Anh không sợ bôi nhọ dòng họ của anh à?”
Diêu nhị thiếu: “...”
“Anh lợi dụng tôi sáu năm, tôi làm tấm bia gỗ cho anh suốt sáu năm, nếu như không phải trong nhà tôi nói cho tôi, đến nay tôi vẫn không hề hay biết gì! Làm sao? Bây giờ anh đã lợi dụng xong, lại muốn tá ma giết lừa rồi? Từ ngàn dặm xa xăm đi đến phim trường, anh định ép tôi đến cùng đó hả?” Ngu Đình Huyên thở dồn dập, nói liền một hơi: “Tôi cho anh biết, chuyện này không cho qua dễ vậy được đâu! Hôm nay nếu như anh không thể cho tôi lời giải thích hợp lý, tôi sẽ nói hết chuyện sáu năm trước ra, tôi không dễ chịu, anh cũng đừng hòng được sống yên!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây