Tô Ảnh nước mắt rưng rưng ôm Tô Như Quân, không ngừng an ủi bà: “Mẹ, đừng sợ, không sao đâu, sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa. Chẳng phải con vẫn tốt đẹp sao? Mẹ xem, mệnh của con tốt cỡ nào! Bất kể là khi còn bé hay là trưởng thành, bất kể kẻ khác hãm hại con kiểu gì, con vẫn bình an sống đến bây giờ a!”
“Điều này đã nói rõ con được phù hộ nha! Bất kể xảy ra chuyện gì, con cũng có thể biến nguy thành an, cho nên, con không có việc gì!” Tô Ảnh vì an ủi Tô Như Quân, mà tâng mình lên đến tận trời.
Có điều, Tô Ảnh cũng thực sự an ủi được Tô Như Quân.
Tô Như Quân nắm chặt tay Tô Ảnh, hung hăng nói: “Chuyện này, tuyệt đối không xong được! Mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con! Chẳng phải Tô Chân muốn chúng ta trở về Tô gia sao? Chẳng phải muốn chúng ta thay thế Tô gia tham gia cuộc thi nấu nướng sao? Được, trừ phi Tô Chân và Tô phu nhân ly hôn, trục xuất Tô Như Thiến khỏi Tô gia, nếu không mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Ánh mắt của Tô Ảnh lấp lóe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây