Ánh mắt của Tô Tập càng lúc càng mờ, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói; “Chẳng phải đây cũng là chuyện ta phải khi tuyệt vọng rồi sao?”
Tô Ảnh im lặng.
Cô cũng bất lực thôi!
Khi Tô Ảnh rời đi, thật sự không chịu được ánh mắt trông mong của Tô Tập, đành phải kiên trì nhận thực đơn tâm huyết cả đời của ông cụ, nói ra: “Vậy tạm thời cháu sẽ giữ cho cụ trước nhé. Đợi đến khi cụ cần, cháu sẽ gửi lại cho cụ!”
Nhìn thấy Tô Ảnh nhận lấy, lúc này Tô Tập mới thở phào nhẹ nhõm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây