Tô Như Quân gật gật đầu: “Cũng tốt. Trước kia, mẹ còn nghĩ phải làm sao để giúp con một chút, để con thoát khỏi bóng ma từ Vương Nhạc Đông tr. Hiện tại xem ra, không cần mẹ giúp, con cũng có thể xử lý rất tốt. Con đã hai mươi mốt tuổi, là người lớn rồi, có một số việc nghĩ chu đáo hơn cả mẹ. Cả đời mẹ không có bản lĩnh gì, không làm được chuyện nào thành công. Thành tựu duy nhất chính là sinh được con. Cho nên, mẹ không oán hận cha đẻ của con, con là bảo bối ông trời ban cho mẹ, mẹ rất thỏa mãn.”
“Mẹ!” Tô Ảnh lập tức ôm lấy eo Tô Như Quân, nghẹn ngào.
Một bên khác, Tô Tập rời khỏi nhà Tô Ảnh, còn chưa tới cổng, đã ho kịch liệt.
Vệ sĩ bên cạnh vô cùng thuần thục vỗ vỗ cơ thể của ông, lấy khăn tay che miệng cho ông.
Ho khan một hồi lâu, Tô Tập mới dần dừng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây