Tô Ảnh lập tức hiểu ra, cô ôm chặt lấy eo Tô Như Quân: “Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ không trách mẹ nữa! Bất kể mẹ đưa ra quyết định gì, con cũng sẽ nghe theo mẹ!”
Tô Như Quân cười khổ một tiếng: “Ừm. Vậy cứ như vậy đi! Chúng ta tha thứ cho ông ấy, nhưng không trở về Tô gia, có được không?”
Tô Ảnh gật đầu, rưng rưng nhìn bà: “Được ạ!”
Một bên khác, Tô Chân đi về phía Phó Thịnh đang ngắm phong cảnh, vẻ mặt chân thành nói: “Cảm ơn Phó đại thiếu đã giúp đỡ.”
Phó Thịnh lập tức quay người, mỉm cười gật đầu hỏi: “Tô gia chủ đừng khách khí như vậy. Tôi là vãn bối, Tô gia chủ cứ gọi tôi là Phó Thịnh là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây