Tô Ảnh không ngờ Phó Thịnh sẽ nói chuyện kinh doanh cho mình nghe, thay đổi lại cách nghĩ, có lẽ đây là thể hiện anh tin tưởng mình, vậy nên Tô Ảnh nghiêm túc lắng nghe anh nói.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh nghiêm túc lắng nghe mình, tiếp tục nói với cô: “Ông nội bà nội đều đã lớn tuổi rồi, cơ thể không còn khỏe như trước nữa. Mà để bọn họ ở bên kia về lâu về dài, thì cũng không thực tế. Vậy nên bọn anh định sửa một con đường, tiện cho giao thông đi lại. Lúc trước, suối nước nóng này được nguoừi dân khai phá làm kinh doanh. Tuy nhiên do liên quan đến vị trí địa lý, công việc kinh doanh không được tốt cho lắm. Dù sao không phải tất cả các suối nước nóng đều nổi tiếng như suối nước nóng dưới chân núi Phú Sĩ.”
Tô Ảnh gật đầu.
Phó Thịnh tiếp tục nói: “Sau đó Yến Hành có hứng thú với suối nước nóng này, dứt khoát mua cả ngọn núi. Anh vốn không định góp vốn, nhưng Yến Hành nói là không có ý định chính thức mở cửa kinh doanh suối nước nóng này, chỉ để trong phạm vi nhỏ một số người bọn anh dùng thôi, chủ yếu là chuẩn bị cho những người có tuổi ở các gia đình. Vậy nên anh mới đồng ý nhập bọn với Yến Hành. Mục đích hợp tác, cũng là vì trưởng bối trong nhà, có thể đến ngâm mình thư giãn bất cứ lúc nào.”
Tô Ảnh lập tức phụ họa nói: “Như vậy cũng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây