Phó Thịnh mỉm cười gật đầu với đối phương: “Chú Ngụy, chú nghỉ ngơi chút đi, cháu muốn nấu chút cháo cho bà nội.”
Đầu bếp trưởng là chú Ngụy vừa nghe vậy liền lập tức chỉ phòng bếp sau lưng: “Được, nguyên liệu ở đó hết, không tìm được thì nói tôi một câu.”
Nói xong, không đợi Phó Thịnh trả lời, chú Ngụy đã nhanh chân vui vẻ chạy ra ngoài tám chuyện với người khác.
Tô Ảnh nhìn theo bóng lưng của chú Ngụy, không nhịn được bật cười ra tiếng, nói: “Phó tổng, tôi đột nhiên phát hiện người trong Phó trách đều rất thú vị.”
“Đúng vậy, bọn họ đều là những người năm xưa từng theo chân ông nội vào nam ra bắc, bảo vệ trong nhà hơn phân nửa đều là binh lính về hưu từ binh đoàn của ông nội, đều do một tay ông huấn luyện ra. Bọn họ đã lớn tuổi, tìm việc bên ngoài cũng khó khăn, ông nội liền dẫn về hết, tuy đồng lương không đủ để ăn sung mặc sướng nhưng ít nhất cũng no cái bụng, nuôi được gia đình! Chú Ngụy là lính chuyên cần của ông nội, từ một lần chấp hành nhiệm vụ nên mắt trái bị thương. Sau khi giải ngũ, không tìm được công việc thích hợp liền đi học làm đầu bếp, đặc biệt phụ trách cơm nước hàng ngày cho ông bà nội.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây