Ngu Đình Huyên liếc qua gã mặt sẹo nằm bất động dưới đất, không nhịn được thở dài than: “Phó tổng thật là thiên binh thần trợ*. Nếu không có Phó tổng, chỉ sợ hôm nay tôi đã...”
(*có thể hiểu là binh lính nhà trời cử xuống giúp đỡ. Ở đây ý của Ngu Đình Huyên là đang khen Phó Thịnh như thần trên trời)
Ngu Đình Huyên nói xong, tự bật ười rồi tiếp tục: “Ngoài này mưa lớn, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
“Được.” Phó Thịnh cười gật đầu, ung dung đi cạnh Tô Ảnh.
Tô Ảnh không hình dung nổi tâm trạng của mình bây giờ, cô có rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Phó Thịnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây