Tô Ảnh thiếu chút nữa làm rơi ly trà trong tay, sắc mặt thay đổi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó... Phó Thịnh tự nhiên không lay chuyển được bác Phó, bị người cưỡng ép trở về.” Mẫn Chỉ thở dài một tiếng, nói: “Phó Thịnh không nghĩ ra cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao năm đó người chăm sóc anh ấy là chú nhỏ của anh ấy.”
“Cậu cũng biết chú của Phó tổng hả?” Tô Ảnh mở to đôi mắt.
Bởi vì Phó gia luôn lấy lý do ứng phó người ngoài con thứ của Phó gia chết bệnh khi còn nhỏ.
Mà không phải hy sinh vì đất nước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây