Mẫn Chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó bưng ly trà lên uống một ngụm rồi lại buông xuống ngay, hiển nhiên che trà không ngon. Lúc này cô mới thong thả giải thích: “Đại viện có tam kiệt, không ai là thiện tra hết. Phó gia có nhiều sản nghiệp nhất, sau đó tới Diệp gia, tiếp đến là Sầm gia. Sầm gia chủ yếu kinh doanh lĩnh vưc dệt may và ngành liên quan, ví dụ như kỹ thuật thêu. Có thể nói, 80%nguyên liệu dệt khắp cả nước đến từ tay Sầm gia. Không ít nhãn hiệu nổi tiếng nhập nguồn từ Sâm gia. Chút đồ trong tay cậu ở trong mắt Sầm Yến Hành căn bản không đáng gì. Cho nên cậu đừng khách khí với anh ấy. Không phải hiện tại cậu rất thiếu tiền sao? Chờ sau này có tiền lại nói.”
Nghe Mẫn Chỉ suy nghĩ cho mình như vậy, Tô Ảnh cảm thấy ấm lòng.
“Hiện tại mình đang kiếm tiền.” Tô Ảnh biết rõ Mẫn Chỉ cũng là hào môn quý tộc nhưng vẫn nguyện ý chia sẽ niềm vui của mình với cô ấy: “Hiện tại mình đang biểu diễn ca khúc cho đoàn làm phim, vừa thanh toán tiền xong.”
Mẫn Chỉ nhìn Tô Ảnh vui vẻ, không nhịn được vươn tay bóp má cô: “Được rồi, đây là chuyện tốt, phải chúc mừng một phen mới được.”
“Mình mời khách, cậu muốn ăn cái gì?” Tô Ảnh cũng có hứng thú: “Lần trước cậu nói Phúc Mãn Lâu có món cá quế chiên xù ăn ngon, nếu không ăn cái này đi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây