Tô Ảnh khẽ ừ một tiếng: “Tôi tin tưởng!”
Phó Thịnh ôm lấy Tô Ảnh càng thêm dùng sức, trong thanh âm mang theo nức nở: “Tô Ảnh, cô có biết khi tôi nghe thấy tin tức ông ấy gặp nạn, tôi hận bản thân mình biết bao không? Tôi hận mình vô năng, không thể lập tức đi qua cứu ông ấy, hận mình quá vô dụng không thể tranh thủ cho ông ấy vinh quang nên có.”
“Năm đó anh bao nhiêu tuổi?” Tô Ảnh hỏi anh.
“Mười sáu tuổi.” Phó Thịnh nặng nề trả lời: “Tro cốt của ông ấy là tôi tự tay chôn xuống. Không được an táng ở nghĩa trang liệt sĩ mà chôn ở nghĩa trang Phó gia. Ông ấy từng nói, tham gia quân ngũ đánh giác chính là dù da ngựa bọc thây cũng muốn một thân vinh quang, an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, đó là nguyện vọng của ông ấy nhưng tôi không thể hoàn thành nguyện vọng đó.”
“Sau đó, tôi dốc hết sức gánh vác trách nhiệm hai nhà, trở nên tàn khốc, lãnh ngạo, không thông nhân tình. Bởi vì tôi hiểu rõ, nhân từ chỉ biết làm bản thân thua hết cả ván cờ.” Phó Thịnh nói xong lời này mà nghiến răng nghiến lợi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây