“Cho nên, khi đó tôi đã nghĩ, nếu có ai đó cứu tôi, tôi sẽ nhớ mãi an tình của người đó, trọn đời không quên.” Tô Ảnh nói tới đây, liền chuyển đề tài: “Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, Ngu tổng sẽ ra tay giúp đỡ tôi. Mẫn Chỉ, điểm này tôi nghĩ mãi mà không ra. Cô ấy ghét tôi như vậy, sao lại phải giúp tôi? Tại sao còn thay tôi trả tiền viện phí?”
“Còn có, tôi nói cảm ơn cô ấy, cô ấy rõ ràng không nhận. Cho nên tôi có chút không hiểu nổi, Ngu tổng rốt cuộc là có ý gì.” Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Mẫn Chỉ.
Mẫn Chỉ nghe xong, thở dài một tiếng, nói: “Có lẽ tôi hiểu được tại sao cô ấy phải làm như vậy.”
Tô Ảnh nhất thời ngước mắt nhìn Mẫn Chỉ, vẻ mặt tò mò.
Mẫn Chỉ bình tĩnh trả lời nói: “Chuyện này, phải nói đến Ngu gia trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây