“Nhưng tôi không biết Mẫn Chỉ rốt cuộc muốn cái gì.” Sầm Yến Hành buồn rầu nói: “Mặc dù tôi là hoa hoa công tử, nhưng vẫn luôn là con gái theo đuổi tôi, tôi chưa từng theo đuổi người phụ nữ nào khác.”
“Vậy thì về mà nghĩ.” Ngu Đình Huyên ôm cánh tay nói: “Hiểu rõ rồi tính!”
Nói xong, Ngu Đình Huyên đi giày cao gót, lộc cộc lộc cộc lộc cộc xoay người rời đi.
Vào phòng Mẫn Chỉ, Ngu Đình Huyên không hề có hình tượng dựa vào ghế sofa: “Ai, cậu đây là muốn lăn qua lưng lại anh ta đến khi nào?”
“Vừa rồi lúc giáo huấn anh ta, không phải rất có thể nói sao?” Mẫn Chỉ bưng cà phê đến cho Ngu Đình Huyên: “Mình và Sầm Yến Hành, làm bạn bè là được rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây