Người Tô Ảnh cứng ngắc từ từ mềm nhũn: “Có nghiêm trọng như anh nói không?”
“Có, vô cùng nghiêm trọng.” Phó Thịnh nhắm mắt lại: “Tô Ảnh, ba năm này, anh sống rất khổ. Mỗi một ngày, anh đều phải cực lực thuyết phục chính mình, anh sợ có một ngày không thuyết phục được, anh sẽ nhảy xuống từ nhà cao tầng của Phó Thịnh, cùng với em sang thế giới kia. Anh trước kia, không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Nhưng mà kể từ khi biết em, anh biết rồi. Em chính là ý nghĩa trong sinh mệnh của anh. Mất đi em, còn sống chẳng qua cũng chỉ là thể xác.”
“Lúc anh lần nữa gặp lại em, em có biết anh vui mừng thế nào không? Em có biết anh đã cảm kích trời xanh đến mức nào?” Trong giọng nói của Phó Thịnh mang theo một tia nghẹn ngào: “Anh phát thề với chính mình, không thể bỏ qua em lần nữa! Dù là trả bất kỳ giá nào, anh cũng muốn giữ em lại! Tô Ảnh, nếu như em phải đi, vậy thì mang theo anh cùng đi đi! Mặc kệ chân trời góc biển, anh cũng sẽ không rời khỏi em!”
Tô Ảnh cố ý kích thích anh: “Anh bây giờ cũng không còn là người thừa kế nhà họ Phó và nhà họ Hướng nữa rồi, anh đi theo em làm gì? Ra ngoài đều phải dùng tiền! Em chắc chắn không nuôi nổi anh!”
Phó Thịnh lập tức bị Tô Ảnh chọc cười: “Anh chỉ cần một ngày ba bữa, một bộ quần áo che thân là đủ rồi. Rất dễ nuôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây