Tô Ảnh không biết phải nói sao mới tốt.
“Không sao cả, tôi không cần.” Ninh Y Lan mở to mắt nhìn Tô Ảnh, đôi mắt to lớn kì dị kia khiến Tô Ảnh sợ hãi một trận.
“Không phải cô nói, muốn cho tôi biết hung thủ thật sự ba năm trước là ai hay sao?” Tô Ảnh không muốn ngẩn ngơ mãi trong này nữa, trực tiếp mở miệng hỏi: “Là ai?”
Ninh Y Lan nghiêng tai như đang lắng nghe cái gì đó, thật lâu mới trả lời: “Đều đã tới đây, không muốn vào trong uống ly nước sao? Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Với cơ thể như bây giờ thì còn có thể làm gì cô được?”
Tô Ảnh có hơi đó dự, lúc này mới bước lên phía trước: “Ba năm qua, cô sống có tốt không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây