Tiếng cười của Ninh Y Lan đột nhiên im bặt, ánh mắt âm độc nhìn Mạnh Tiểu Ngư.
Mạnh Tiểu Ngư từ trên ghế đứng lên, đi tới bên người cô ta, nâng cằm cô ta, lại nhìn gương mặt và thân thể bắt đầu thối rữa, phát ra mùi tanh tưởi của cô ta.
Hiển nhiên thân thể của cô ta đã nỏ mạnh hết đã, trở nên ghê tởm.
Vậy bòn rút xong chút giá trị cuối cùng của cô ta rồi tiễn cô ta lên đường vậy.
“Ninh Y Lan, tôi biết cô hận tôi nhưng mà cô cũng phải thừa nhận, người duy nhất lúc này có thể cứu cô cũng chỉ có tôi.” Mạnh Tiểu Ngư nói: “Tôi mang thuốc tới cho cô có thể khống chế bệnh tình chuyển xấu của tô. Cô giúp tôi một chuyện, lừa Tô Ảnh ra ngoài, tôi sẽ thả cô đi, để cô cao chạy xa bay thì thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây