“Được, được, được!” Lão phu nhân ôm lấy Đường Tiếu mà khóc: “Bà ngoại trông chờ vào cháu.”
Đan Xuyên lẳng lặng đứng một lúc sau mới xoay người rời đi.
Cô đi về phía xe của mình, Tô Ảnh bung dù lẳng lặng chờ ở bên kia.
Hốc mắt Đan Xuyên nóng lên, cô nhanh chóng đi về phía Tô Ảnh, nhận lấy cây dù trong tay Tô Ảnh: “Chờ lâu lắm sao?”
Tô Ảnh lắc đầu: “Biết tâm tình của cậu không tốt cho nên tới trò chuyện với cậu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây