Cảnh sát thực tập trẻ tuổi bên cạnh không nhịn được hỏi: “Nếu cậu không tố cáo, những tài sản này tương lai sẽ là của cậu, cậu thật sự không hối hận sao?”
Vi Tiếu cười trào phúng: “Những đồng tiền dơ bẩn đó ai muốn lấy thì lấy. Tôi không cần đồng nào. Gia sản sao? Tôi chỉ cần mẹ tôi được sống.”
Nói xong, nước mắt lập tức trào ra không ngừng.
“Có lẽ ở trong mắt người khác mẹ tôi không phải người tốt đẹp gì, quyền thế, tục tằng, thậm chí trên tay dính đầy máu tươi nhưng ở trong lòng tôi, bà ấy mãi mãi là người mẹ tốt nhất. Bà ấy mới là người thật lòng quan tâm tôi, yêu thương tôi. Nếu không thể báo thù cho bà ấy, tôi còn là người sao?” Vi Tiếu dời tầm mắt nói: “Tôi không thể xử lý ông ta cho nên chỉ có thể tố cáo ông ta. Tôi muốn mượn tay các người làm ông ta nhấm nháp cái gì gọi là tuyệt vọng.”
Cảnh sát phụ trách ghi chép không biết nói gì cho phải.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây