Tô Ảnh vỗ tay: “Đúng, mình cũng nghĩ như vậy. Chỉ sợ Vi phu nhân đã sớm cảm giác được sự kì lạ ở Vi Hiên Dân, nhưng lại không thể nói, chỉ có thể âm thầm nghĩ cách khác. Không ngờ rằng, cái này là đường lui của bà, dĩ nhiên cũng trở thành sự thật.”
“Nói vậy Vi Hiên Dân cũng biết, mua nhiều bảo hiểm như vậy, người được lợi không phải ông ấy, ông ấy ngược lại càng vui vẻ.” Đan Xuyên hừ lạnh nói: “Như vậy ông ấy sẽ không trở thành hiềm nghi!”
“Nhưng mà, mình đã cảm hóa chỉ dẫn Vi Tiếu về thư phòng của Vi Hiên Dân. Kế tiếp, chính là lúc ông ấy biểu diễn.” Đan Xuyên nở nụ cười nhẹ, tươi cười như lại lạnh lùng vô tình như băng: “Mình chờ lâu như vậy, rốt cục cũng đợi được đến giờ phút này! Tô Ảnh, cậu biết không? Tâm tình của mình lúc này, cấp bách biết bao nhiêu, khẩn trương biết nhường nào. Mình không ngừng khuyên bảo bản thân, nhịn xuống, bình tĩnh, chờ đợi! Đã đợi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để đến thời điểm mấu chốt lại thất bại trong gang tất! Mình phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn xuống! Đợi đến lúc Vi Hiên Dân bị đẩy vào ghế thẩm tra và phán quyết, cho ông ta một cú chí mạng! Mình lúc nào cũng sẵn sàng cho khoảnh khắc này, mình sẽ hy sinh và trả giá cho tất cả, cũng vì đợi chờ khoảnh khắc này!”
“Mình hiểu, mình hiểu được.” Tô Ảnh nắm lấy tay Đan Xuyên, cổ vũ và an ủi cô: “Mình vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu, cùng cậu đưa ông ta tới địa ngục nhận trừng phạt!”
Nước trong hốc mắt Đan Xuyên chảy ra, một tay cô ôm Tô Ảnh trong ngực, khóc không thành tiếng; “Có cậu thật tốt, may mắn là có cậu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây