Trong phòng Đan Xuyên đưa cho Vi Tiếu một ly nước, Vi Tiếu không nhận lấy, ôm cổ và eo Đan Xuyên, khóc ẩn nhẫn, nghe thấy rất không đành lòng.
“Anh Xuyên, em không còn mẹ.” Vi Tiếu cắn chặt môi, rất nhanh, khoang miệng đẫm máu tanh: “Hung thủ là ba em! Em nên làm gì bây giờ? Em nên làm thế nào? Anh Xuyên, nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Đan Xuyên bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mười mấy năm trước, cô cũng như vậy.
Cô không ngừng tự hỏi chính mình, mình nên làm gì bây giờ? Mình nên làm thế nào? Mình có thể làm gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây