Đan Xuyên bóc ống tiêm, thuần thụcrút thuốc, vừa tiêm cho Vi Tiếu vừa nói với người giúp việc: “Điều kiện ở đây có hạn, cô hãy trông ở đây, một khi sốt lại, lập tức sắp xếp xe đưa đến bệnh viện.”
“Tôi biết rồi, đội ơn Đan tiên sinh. Đan tiên sinh giỏi quá, ngay cả những chuyện này cũng biết.” Người giúp việc nịnh hót một phen.
Động tác dọn hòm thuốc của Đan Xuyên hơi khựng lại, ngay sau đó làm như lơ đãng nói: “Cái này không có gì. Hồi còn học bên nước ngoài thường phải tự chữa bệnh. Điều kiện chữa trị bên nước ngoài, chỉ riêng xếp hàng không thôi đã đủ chết người. Cho nên lâu rồi thành quen, học được vài kĩ thuật, không cao siêu gì nhưng cũng có thể dùng vào lúc gấp.”
Annette cũng không nhịn được khen: “Thảo nào người khác đều gọi anh là anh Xuyên, anh giỏi quá!”
Đan Xuyên ngoảnh đầu cười mỉm: “Được mọi người quý nên vậy thôi, tôi cũng không coi là gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây