Diêu Dật đăm chiêu nhìn két sắt, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, những thứ này sớm muộn sẽ có người đến lấy. Chết thì quá hời cho ông ta! Sống không bằng chết mới là điều khinh khủng nhất.”
Đan Xuyên gật mạnh đầu, chủ động kéo tay Diêu Dật: “Chúng ta mau về đi!”
Cơ thể Diêu Dật thoáng cứng đờ, ngay sau đó trở tay nắm lại tay Đan Xuyên, kéo cô rời khỏi căn hầm, nhanh chóng khôi phục thư phòng như nguyên trạng, lặng lẽ rời đi.
Hai người dọc theo đường cũ trở về.
Khi họ xuất hiện ở hang động đá vôi, vừa liếc mắt đã thấy Tô Ảnh sốt ruột đứng chờ đằng kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây