“Là tam gia của Hoắc gia.” Lâm Ngữ Linh tiếp tục nói “Một trong những ngành nghề trụ cột của Hoắc gia là khai thác nguồn nhiên liệu, trong số đó có rất nhiều mỏ tài nguyên khoáng sản được Hoắc gia thăm dò đào được, thế nên bản thân Hoắc gia có viện nghiên cứu của riêng mình. Sau đó, Hoắc gia giao viện nghiên cứu này cho tam gia của Hoắc gia, coi như nguồn thu cho ông ấy dưỡng lão. Trùng hợp là, con rất được tam gia quý, chỉ cần con mở miệng, ba có thể đi làm lại bất cứ lúc nào, cũng có thể bị sa thải bất cứ lúc nào. Tất nhiên, con biết ba là nhà nghiên cứu nổi tiếng, cho dù rời khỏi viện nghiên cứu Viễn Hoàng, cũng có thể đến xin việc ở viện nghiên cứu khác. Nhưng ba thử nghĩ xem, có viện nghiên cứu nào dám dám tuyển dụng ba không? Mấy viện nghiên cứu này đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, nể mặt nhau cũng là bình thường.”
“Cô uy hiếp tôi! ?” Lâm Tân Nghiệp kinh ngạc nhìn Lâm Ngữ Linh.
Ở trong trí nhớ của Lâm Tân Nghiệp, Lâm Ngữ Linh vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi.
Nhưng Lâm Ngữ Linh hiện tại quá lạ lẫm với ông ấy.
“Ba nói uy hiếp thì cứ coi là uy hiếp đi. Về mặt đối ngoại, con có thể giải thích với mọi người, con rất nhớ ba, muốn giữ ba lại, tận hưởng niềm vui gia đình đoàn viên.” Lâm Ngữ Linh không ngần ngại duỗi nanh vuốt của mình ra với Lâm Tân Nghiệp: “Con nghĩ, người bên ngoài đều có thể hiểu được, đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây