Hoắc Mộc Chân nhớ lại ngày đó nhìn thấy Lâm Kha, lúc chuyện không may xảy ra Lâm Kha dữ dội như vậy, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Lâm Ngữ Linh thỉnh thoảng tới hỏi thăm sức khỏe ông, vẻ mặt vui vẻ, dỗ ông vui vẻ hàng ngày, lòng không tự chủ được nghĩ sai lệch.
Chẳng qua đưa cho Lâm Kha chút tiền bồi thường đã là tốt lắm rồi.
Không ngờ Lâm Ngữ Linh biết điều như vậy, một cô gái trẻ hiểu chuyện, càng hợp tâm ý của ông.
Lâm Ngữ Linh thấy Hoắc Mộc Chân cũng không nổi trận lôi đình, cũng biết cơ hội của mình sẽ đến, lập tức ôm chân Hoắc Mộc Chân, khóc lóc: “Cháu rất muốn có một ông nội thương yêu cháu! Từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng có ông nội bà nội, cha cháu bỏ nhà đi khi cháu vừa hai tuổi, cũng đã không trở lại. Nhiều năm như vậy, cháu cùng mẹ sống nương tựa nhau, không biết bị bao nhiêu người xem thường. Cháu thấy những bạn nhỏ khác có ông nội bà nội thương yêu, cháu thật hâm mộ họ! Ngày đó, lúc cháu nhìn thấy ông nội Hoắc, cháu cho là ông nội ruột của cháu trở lại! Hu hu hu, cháu rất muốn có ông nội!”
Hoắc Mộc Chân thấy Lâm Ngữ Linh khóc lập tức mềm lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây