“Là tôi sai.” Mặt Lâm Ngữ Linh lập tức đầy ủy khuất nói: “Đều do tôi không tốt, cô cũng là đau lòng tôi ở chỗ này chờ lâu như vậy, mới đến tìm Lâm Kha. Tử Lâm, thật xin lỗi, tôi không nên dậy sớm như vậy!”
“Ai, cô người này thật là... Thôi, tôi không quan tâm!” Phương Tử Lâm thở phì phò xoay người rời đi.
Khóe mắt Lâm Ngữ Linh liếc qua, thấy có người vừa đi tới, nhất thời làm ra dáng vẻ ủy khuất, nói với Lâm Kha: “Tử Lâm cũng là đau lòng tôi, cô có điều gì bất mãn, nhằm vào tôi, cần gì phải nói Tử Lâm như vậy? Tôi biết, cô không thích người làm chị này, tôi đã rất cố gắng tránh cô, cô còn phải nói tôi như vậy, cô rốt cuộc muốn để cho tôi như thế nào?”
Mặt trợ lý Tiểu Thái đầy mộng bức (kinh ngạc không tin vào điều mình nghe thấy):
Chị Kim mộng bức: “Lâm Ngữ Linh, cô đang nói gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây