Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng lại ở trước mặt cách Cơ Tích Lâm ma mét.
“Cơ Tích Lâm, ông đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Một người đàn ông gầy gò nói bằng giọng điệu đầy ớn lạnh: “Ông không bán mảnh đất kia cho tôi được à? Cần gì phải chịu ủy khuất thế này?”
Có vẻ Cơ Tích Lâm bị treo lên đã tỉnh lại, ông ta từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn người đàn ông gầy gò kia, nói: “Triệu Thế Tinh, ông to gan thật đấy, ông có biết tôi là ai không, còn dám bắt trói tôi lại, ông không sợ Cơ gia trả thù à?”
“Vậy Cơ gia cũng phải biết mới được!” Triệu Thế Tinh đắc ý nói: “Có ai nhìn thấy tôi bắt cóc ông không? Rõ ràng là tinh thần của ông có vấn đề vô tình trượt chân rơi xuống nước, sau đó vô tình được tôi cứu đến đây! Nếu tính toán kỹ hơn, Triệu Thế Tinh tôi còn là ân nhân cứu mạng của ông đấy!”
“Triệu Thế Tinh, Triệu gia các ông cuồng vọng quá rồi đấy.” Cơ Tích Lâm nói: “Cơ gia không phải là gia tộc Triệu gia các ông có thể chọc vào. Ông không sợ liên lụy đến Triệu gia à? Chọc giận Cơ gia...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây