Không, nếu cô ta có thể móc nối quan hệ với Hoắc Kiêu, cuộc đời sau này cô ta sẽ chẳng phải lo nghĩ gì nữa!
“Ông ba à, cháu chuyển viện cho ông trước đã.” Tốc độ của Hoắc Kiêu rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau, đã chuyển Hoắc Mộc Chân đến bệnh viện lớn nhất thành phố B.
Cả quá trình, Lâm Ngữ Linh đều đi cùng, dáng vẻ quan tâm ân cần của cô ta nhanh chóng lấy được hảo cảm của người Hoắc gia.
Chờ đến khi Hoắc Mộc Chân ngủ thiếp đi, Hoắc Kiêu gật đầu ra hiệu cho Trợ lý Nguyên Đặc, Trợ lý Nguyên Đặc lập tức đưa một tờ chi phiếu cho Lâm Ngữ Linh “Lâm tiểu thư, rất cám ơn cô đã tốt bụng ra tay giúp đỡ. Số tiền viện phí cô ứng vừa nãy và chút lòng thành cám ơn của Hoắc tổng với cô đều ở đây, mong cô nhận lấy.”
Lâm Ngữ Linh nhìn lướt qua tờ chi phiếu, lúc nhìn thấy số năm triệu được viết rồng bay phượng múa phía trên đó, cô ta nhanh chóng dời tầm mắt đi, mỉm cười nói: “Hoắc tổng khách sáo quá rồi. Lúc Lâm Ngữ Linh tôi làm chuyện này, tôi không nghĩ cần báo đáp gì cả. cũng không có nghĩ tới muốn cái gì hồi báo. Kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người(*). Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi phải biết kính già yêu trẻ, chuyện này là tôi nên làm. Thế nên, phí cảm ơn này thì thôi đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây