Lâm Kha lắc đầu, quay lại nhìn chỗ bị sụp lún, đã biến thành hố sâu mười mấy mét.
“Địa chất chỗ này không ổn định à?” Sắc mặt của đội trưởng Hàn đanh lại, mở miệng hỏi: “Các cô không sao chứ?”
“Chúng tôi không sao.” Vương Phương trả lời: “Vừa rồi may mà có Lâm Kha, nếu không tôi đã...”
Cơ Nam Tu không thể chịu đựng được nữa, nắm lấy tay của Lâm Kha, sau khi quan sát đi quan sát lại xác định cô không bị thương, anh mới lên tiếng: “Sớm biết vậy, anh đã không để em tới rồi.”
“Được rồi, giờ không phải là lúc nói: chuyện này.” Lâm Kha trấn an Cơ Nam Tu, rồi thấp giọng nói: “Cái hố này có vấn đề.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây