Lúc này Lâm gia.
Phương Tử Lâm sợ hãi hỏi Lâm Ngữ Linh: “Ngữ Linh, cậu bảo Ngưu Nghê có nhờ cậy được Triệu gia không?”
Lâm Ngữ Linh thờ ơ đáp lại: “Làm sao mình biết được? Nếu không phải ngày nào các cậu cũng ầm ĩ bên tai mình, bắt mình nghĩ kế cho bằng được, thì mình nghĩ ra kế này làm gì. Mình nghĩ được kế gì hay chứ? Nghĩ được gì thì nói: thế đó thôi, dù sao Triệu gia cũng là gia đình giàu có, nội tình sâu. Trước kia, chủ tịch Tôn dựa vào Triệu gia nên mới đông sơn tái khởi được còn gì. Mình chỉ nói: với cô ta một câu, tìm chủ tịch Tôn còn không bằng tìm núi dựa lớn hơn, chứ bản thân cô ta tự tìm tới cửa mà. Được rồi, cậu đừng lo lắng cho Ngưu Nghê nữa, cô ta là người thông minh, sẽ không để mình thua thiệt đâu.”
Nghe thấy vậy, Phương Tử Lâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng. Giờ cậu không thể ra khỏi cửa, thì có thể biết đuợc chuyện gì? Nhưng mình nghe nói: dạo này Ngưu Nghê có quan hệ thân thiết với một lão thầy cúng của Triệu gia. Nghe nói: người đó hơi tà môn... mình nói: cho cậu biết, mình nghe nói: người đó có bản lĩnh rất lớn, có thể hô mưa gọi gió, còn có thể...”
Ánh mắt của Lâm Ngữ Linh trở nên sắc lạnh: “Đừng nói: bậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây