Đúng lúc này, Lâm Kha nhìn thấy ánh mắt của Mông Lệ Châu nhìn về phía người ở sau lưng chính mình, vừa hơi nghiêng người đã thấy, là một người giúp việc rất quen mắt, đang hốt hoảng né tránh tầm mắt của chính mình.
Mông Lệ Châu lấy được tin tức chính xác, cô ta lập tức đẩy thẳng eo, bày ra bộ dáng tận tình khuyên bảo nói: “Trương Nhiễm, cậu không thể sợ thầy mà giấu bệnh như vậy! Cơ thể không thoải mái thì nên đi đến bệnh viện để kiểm tra chữa trị, chứ không phải là tin tưởng vào một tên bác sĩ dởm trên giang hồ, để cho cô ta làm chậm trễ cậu chữa trị!”
“Tôi nói rồi, tôi không bị bệnh.” Làm sao mà Trương Nhiễm còn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ là thật trùng hợp, hôm nay Trương Lão không có ở nhà, cả những người khác trong nhà cũng không ở.
Nếu không thì, Mông Lệ Châu cũng sẽ không chọn thời điểm này để đến đây đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây