Lâm Kha nâng chén trà lên, nhẹ nhàng ngửi một hơi, sau đó khóe miệng cô bắt đầu cong lên.
Xem ra, bọn họ đã gấp không chờ nổi rồi.
“Lâm Kha, cô làm sao vậy?” Trương Nhiễm rất thắc mắc, nhìn thấy Lâm Kha đang ngồi ở kia cười như không cười, mở miệng hỏi: “Nước trà này có phải đã bị lạnh rồi không? Để tôi bảo người đổi một chén khác cho cô.”
Lâm Kha giơ tay lên nhẹ nhàng đè lại ngón tay của Trương Nhiễm, nhàn nhạt nói: “Có người không muốn để cho cô bình phục lại.”
“Có... Ý gì?” Trương Nhiễm ngây ngẩn ra có chút không hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây